Thứ Tư, 1 tháng 4, 2009

OKINAWA!!!

Rảnh rồi, lúc này thì cũng khá rảnh, cứ nghĩ là có việc rồi sẽ không có thời gian nhiều, nhưng không ngờ cũng đủ rảnh ngồi đây viết cái này.Có được công việc này cũng đâu khiến mình ngạc nhiên mấy, dẫu sao ngoài làm việc này thì cũng không còn việc nào làm nữa, ít ra mình vẫn có thời gian đi học. Nhắc về chuyện đi học, học cái gì bây giờ, học ở đâu bây giờ? Sao thấy nó lại thêm rắc rối, vẫn không muốn nghĩ đến tí nào.
Nhưng mà không học thì cũng đâu có sống được, đi kiếm cái trường nào nhỏ nhỏ xinh xinh vô đăng kí học thôi chứ đành.
Thời tiết dạo này đẹp rồi, mà nghĩ đến cảnh mùa hè nóng bức đi Okinawa thì lại nôn không chờ được, biển đẹp thế thì không ngắm phí cả cuộc đời.Tuỳ coi có rủ đựơc ma nào đi chung không chứ đi 1 mình thì cũng như là không đi, biển đẹp mấy thì cũng coi như là tẻ nhạt.Nếu vậy thì chắc phải kết bạn sớm hơn thôi, kết bạn trong đây cũng đựơc nhưng làm sao mình hiểu nổi được tính tình của người ta nhanh để mà kết thân, chắc đành quen từ từ, mà quen từ từ thì không chừng cỡ năm sau mới đi nổi Okinawa. Nói tóm gọn lại chuyện gì đến sẽ đến, mà ngày đầu tiên đi làm, "đồng nghiệp" cứ dòm ngó làm như mình là sinh vật ngoài hành tinh không chừng, làm thấy lo nên cũng chả dám bắt chuyện hay nói nhiều với ai (vả lại cũng chả có anh nào đẹp trai bằng Hika-chan)
Kì trước thì lo vụ tiền bạc, kì này lo về bạn bè. Ngán kết bạn lắm rồi, chính mình là người phản bội lại tụi nó thì mình còn cảm thấy nhục nhã hơn. Tự ti mà mình phải lãnh nhiều thứ, từ bỏ đi nguyện vọng của mình vì Hika-chan, để rồi nhận một câu từ đứa bạn thân:"Mày là đứa vô dụng, là thứ bỏ đi, tao không tin mày còn có thể sáng mắt ra nữa, mày hy sinh cả tài năng, cả sự thông minh của mày chỉ vì một thằng con trai nhảm nhí!"
Đúng là ngày hôm đó, ngày mà thi tuyển học sinh Giỏi, điều mà bây giờ mình vẫn còn thấy nó quá ngạc nhiên là mình đã sang Nhật để xem show Yax3 vì đựơc tặng tấm vé, và tất nhiên, bỏ thi. Trong thời gian mà nó căng thẳng làm bài thì mình đắm chìm vô hạnh phúc được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Hika-chan.
Chắc năm nay cũng vừa thi HSG xong ngồi nghĩ thì cái kỉ niệm đó lại hiện ra. Nó không những làm mất đi ước mơ và còn mất đi người bạn thân của mình, mà mặc, mình tiếc gì chứ, cũng chả còn quan trọng nữa.
Chỉ hy vọng sang đây thì đi xem đựơc mấy cái concert của Hey!Say!JUMP thôi. Muốn đi xem cả Hi!Hey!Say để nhìn cho rõ hơn nhưng lại kẹt nhiều chuyện quá!Đành bật TV ngồi coi đỡ ngán.Mà Hika-chan lại tham gia School Kakumei sao, tham nhỉ, vậy thì tốt.
Thôi, hết giờ nghỉ rồi, đi cày tiếp.